Chuyện tình Dương Thiệu Tước – Minh Trang [P2]: Uyên ương rẽ lối, tình như mây khói

Cứ ngỡ, mối duyên đẹp đẽ, ngọt ấy giữa nhạc sĩ Dương Thiệu Tước và ca sĩ Minh Trang sẽ kéo dài viên mãn. Nào ngờ tình như mây khói, gặp rồi lại xa…

Diệu Nguyễn
09:50 21/09/2024 Diệu Nguyễn
Âm nhạc
Amnhac.net

Sau một thời gian sống trong nguồn ân, bể ái, mộng hồng ủ ấp, Minh Trang và Dương Thiệu Tước chính thức tuyên hôn thành vợ chồng. Bạn bè, gia đình ai nấy đều tán thành và đồng tâm giúp đỡ để hôn lễ sớm được cử hành. Sau ngày đó, Minh Trang và Dương Thiệu Tước quyết định rời cố đô để vào Sài Gòn sinh sống. Trong thời gian chuẩn bị vào Nam, người ta vẫn thấy Minh Trang và Dương Thiệu Tước hàng ngày, hàng đêm tay trong tay, vai sát vai, dìu nhau bước dưới ánh trăng vàng dịu, tỏa sáng xuống dòng Hương Giang êm đềm, thơ mộng. Cuộc sống vợ chồng vẫn thơ mộng như buổi ban đầu. Cảnh sống nghệ sĩ lý tưởng ấy thật dễ mấy ai có được.

Xưa kia nhìn phố phường của thành Lăng Long, nỗi niềm hoài cổ dâng lên, bà Huyện Thanh Quan đã viết “Cảnh đấy, người đây luống đoạn trường”.

Nhưng với nhạc sĩ Dương Thiệu Tước và ca sĩ Minh Trang, thì tuy sắp xa cố hương tràn đầy kỷ niệm để sống cuộc đời ly hương nhưng họ lại rất vui, ngập tràn hạnh phúc, trước mặt đầy tương lai hứa hẹn. Cho đến đêm cuối cùng ở xứ Huế, nhạc sĩ Dương Thiệu Tước được một số bạn thân mời dự buổi “tiễn đưa một chén quan hà” tại nhà một người trong nhóm, ngay trên Bến Ngự. Buổi ấy Minh Trang không dự được vì phải lo hành lý chu đáo để mai đi sớm. Buổi này, lúc đầu là chén chú chén anh trong nhà, cuộc liên hoan đầy ắp tiếng nói cười. Màn đêm lẹ làng buông xuống, bến Ngự ban ngày đã vắng lặng, ban đêm lại càng vắng lặng hơn. Lúc này bàn tiệc tàn và tất cả ra bến Ngực để xuống thuyền và cùng thức trắng. Dưới khoang thuyền, giữa khoảng trời quang mây tạn, lấp lánh trên bầu trời là hàng vạn vì sao thi nhau lấp lánh.

chuyen-tinh-nhac-si-duong-thieu-tuoc-va-ca-si-minh-trang-p2-4
Ca khúc "Đêm tàn bến Ngự" của Dương Thiệu Tước

Qua nửa đêm, gần về sáng, trăng hạ tuần chầm chậm nhô lên Dương Thiệu Tước tự nhiên đứng dậy, ra đầu mũi thuyền ngồi một mình, mắt đăm chiêu về phía thành nội với niềm thương, nỗi nhớ Minh Trang đang chăn đơn, gối chiếc, vò võ chốn khuê phòng nhớ Huế ngày mai phải kìa xa. Nhạc hứng rào rạt như dòng máu nóng tuần hoàn vội vã làm bừng nóng cả toàn thân. Dương Thiệu Tước vội vàng lấy giấy ra i cho kịp dòng nhạc tràn ra như ngọn thủy triều dâng lên, với những đợt sóng xô nhau vỗ vào bờ. Dòng nhạc thật trữ tình, mang được tình thương, nỗi nhớ khi phải tạm biệt miền Trung đa tình, đa cảm. Điệu nhạc buồn da diết, nét vẽ thật đẹp, kiến trúc âm thanh thật vững vàng trên nền móng dân ca xứ Huế, nghe thật não ruột làm sao. Làm xong, Dương Thiệu Tước trở vào khoang thắp ngọn đèn dầu lên coi và thứ lại rồi hát tặng các bạn ngay lúc bấy giờ. Mọi người thật thích thú, lòng ai nấy đều nao nao. Hát xong, Dương Thiệu Tước nói ngay là đặt cho bài hát mới này là “Đêm tàn bến Ngự”, ai nấy đều tỏ vẻ hài lòng.

Tiếng gà xao xác từ mọi nơi vọng lại báo hiệu bình minh đến. Anh chị em chìa tay ra bắt tay tạm biệt người nhạc sĩ tài hoa để hẹn ngày tái ngộ tưng bừng.

Vội vã về nhà, vừa gặp mặt Minh Trang, nhạc sĩ Dương Thiệu Tước khoe ngay đứa con tinh thần vào chào đời trên mũi thuyền tối qua. Nói xong, Dương Thiệu Tước ôm vai Minh Trang, dìu nhau vào phòng rồi ông lấy đàn hát cho Minh Trang nghe. Điệu nhạc buồn thoang thoảng, thấm dần vào từng thớ thịt của người nữ ca sĩ đất cố đô. Hát hết bài, tiếng đàn chỉ còn lại tiếng ngân dần dần thuôn nhỏ, tiếng của sợi tơ hồng mà Minh Trang vẫn còn đắm mình trong điệu nhạc trầm bổng, du dương. Một lát sau, bừng tỉnh Minh Trang vội vỗ tay, mặt hớn hở nói ngay: “Bài hay quá thật là cả một trời Huế, cả một giọng hò, điệu hát thật Huế, để làm mê lòng người và làm mủi lòng người, nhất là với người Huế phải ly hương thì nghe nhạc mà tê tái lòng, không thua gì “Tiếng xưa. Mỗi bài mỗi vẻ”.

Dương Thiệu Tước ôm chặt bờ vai Minh Trang, ghé sát tai nói: “Hồi hôm ngồi bàn tiệc lúc đàn hát trên thuyền, anh nhớ thương em vô vàn. Chính niềm thương, nỗi nhớ ấy, hình ảnh em lúc ẩn, lúc hiện trong tim anh, trong óc anh. Ở nhà em có sốt ruột không? Em đã cho anh mối tình tuyệt đẹp và bài “Đêm tàn bến Ngự” cũng như “Tiếng xưa” là anh viết cho em và vì em, riêng mình em thôi đấy!”.

chuyen-tinh-nhac-si-duong-thieu-tuoc-va-ca-si-minh-trang-p2-3
Chuyện tình nhạc sĩ Dương Thiệu Tước và Minh Trang trên tờ báo thời ấy

Năm 1960, khi viết về Dương Thiệu Tước trong cuốn “Nhạc sĩ danh tiếng hiện đại”, tôi đã xếp bài “Đêm tàn bến Ngự” là nhạc phẩm có giá trị về nghệ thuật, có được cả giá trị vĩnh cửu hay nhất của ông.

Rời Huế, Minh Trang và Dương Thiệu Tước sống chung dưới một mái nhà êm ấm tại đường Phan Đình Phùng, Sài Gòn. Với cuộc sống vợ chồng cùng nhìn chung một hướng trong nhà bao trùm một bầu không khí thuận hòa, niềm hạnh phúc thật tràn đầy, nhìn tương lai sáng sủa mà Dương Thiệu Tước lại hăng say sáng tác thêm được nhiều bài hát có giá trị, được mọi người yêu thích như: Ngọc lan, Bóng chiều xưa, Chiều,…

Ban ngày Dương Thiệu Tước làm việc ở đài phát thanh Sài Gòn với chức vụ Chủ sự phòng văn nghệ, còn Minh Trang đi thu thanh cho các ban ca nhạc của các đài, rồi đi thu đĩa nên cuộc sống rất phong lưu, tình lúc nào cũng mặn nồng, nhiều người ước ao thèm muốn.

Vào thập niên 60, 70, nhạc sĩ Dương Thiệu Tước được mời dạy guitar tại trường Quốc gia Âm nhạc Sài Gòn. Trong hai thập niên dạy đàn, Dương Thiệu Tước đã đào tạo được nhiều học trò giỏi, sau này đều là những danh cầm của thành phố.

Sau ngày 30/4/1975, ông thôi dạy ở trường nhạc, còn Minh Trang thì từ cuối thập niên 60 đã ngưng không hát nữa. Thấy vậy, đã có đôi lần tôi hỏi lý do vì sao cô lại chọn dứt hẳn cái nghiệp cầm ca một cách dễ dàng như vậy, khi cô đã đạt được chỗ đứng của một danh ca đàn chị, được nhiều người ngưỡng mộ, yêu mến. Minh Trang đã ngay thẳng trả lời: “Dạo này tuổi bắt đầu cao, giọng đứng bóng sắp đến thời đi xuống rồi, tôi tự ý ngưng hát thôi anh ạ!”.

Tôi rất phục Minh Trang, cô ấy là người khôn ngoan, biết lúc nào nên dừng lại để mọi người vẫn nhớ và trọng tiếng hát hay một thời của mình, chứ già đuối sức, yếu hơi còn cố hát thì không khác nào cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm thì thật là không thức thời chút nào.

Sau sự kiện năm 1975 được một vài năm, Minh Trang cùng các con ra đi, Dương Thiệu Tước ở lại. Những năm tháng sau này ông về cư trú tại đường Hoàng Hoa Thám, quận Bình Thạnh, mở tại nhà một lớp dạy guitar, rất đông học trò.

Cũng như Picasso, như Charlie Chaplin, vào tuổi thất thập cổ lai hy, nhạc sĩ Dương Thiệu Tước cũng lấy một cô vợ trẻ. Cô này là nhạc sinh của ông, sau này là một trong những danh cầm guitar được xếp vào loại giỏi có hạng của thành phố. Cuộc tình cuối đời đã sinh cho ông một bé trai, năm nay 14 tuổi, đang học lớp 8.

chuyen-tinh-nhac-si-duong-thieu-tuoc-va-ca-si-minh-trang-p2-1
Ca sĩ Minh Trang về già

Ngày 1/8/1995, nhạc sĩ Dương Thiệu Tước đã vĩnh viễn ra đi, hưởng thọ 82 tuổi. Tuy ông không còn nữa nhưng những “Đêm tàn bến Ngự”, “Tiếng xưa”,… vẫn là những viên ngọc quý và mọi người phải nhìn nhận rằng, chính Minh Trang là người đã chắp cánh cho người nhạc sĩ Dương Thiệu Tước bay bổng tuyệt vời trong vườn hoa đầy hương sắc của Âm nhạc Việt Nam.

Khi tin Dương Thiệu Tước từ trần bay ra ngoại quốc, chị Minh Trang đã nói lên cảm nghĩ đầy xúc động của mình với bạn hữu như sau: “Nhà tôi là một người thích một đời sống êm ả. Ông thích trầm tư trong cuộc sống nội tâm hơn là phô trương những công việc ông làm, do đó nhạc của ông tuy được rất nhiều người trình diễn song hầu như khán thính giả rất ít người biết đến nhân dạng nhà tôi. Khi sáng tác, nhà tôi hoàn toàn vì yêu thích âm nhạc, coi âm nhạc như một elx sống, thành thử ông không sáng tác vì bất cứ mục đích nào khác, ngoại trừ lòng yêu âm nhạc. Nhiều người khi nhắc đến nhạc sĩ Dương Thiệu Tước là nghĩ ngay đến “Đêm tàn bến Ngự”, “Tiếng xưa”, “Chiều”,… í tai biết rằng, những bài nói lên tình thần đạo đức Việt Nam như bài “Ơn nghĩa sinh thành” hoặc giả những bài nhạc nói lên những rung động giữa con người với con người, con người và thiên nhiên”.

Trước cái tang lớn của làng văn nghệ Việt Nam, mọi người ngậm ngùi thương tiếc nhạc sĩ Dương Thiệu Tước, riêng tôi, tôi cầu nguyện vong hồn anh sớm siêu thoát và mỉm cười nơi chín suối khi thấy lúc oe oe ba tiếng khóc chào đời, anh được mọi người hân hoan cười đón và khi nhỏen miệng cười lúc nhắm mắt lìa đời thì mọi người nhỏ lệ khóc thương.

Đến đây, tôi xin mượn mấy vần thơ của thi sĩ Thanh Chương làm kính tặng hương hồn nhạc sĩ Dương Thiệu Tước để kết luận trên 10 trang viết về ông:

Đêm sắp tàn, sao trăng đã khuất

Bến không thuyền, đợi nhớ thương sông

Hương Giang tiền định theo dòng nước

Tình lỡ Trang dài vương vấn không?

Chim Tước còn, không hót Tiếng Xưa

Ngọc Lan hé nở giữa đêm mưa

Luyến lưu bến Ngự thuở ấy

Giọng hát ngân hoài, nhịp sóng đưa.

Xem thêm: Chuyện tình Dương Thiệu Tước – Minh Trang [P1]: Kết mối duyên nồng nơi xứ Huế

amnhac.net

5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần

Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!

Bài Mới

Bình luận