Con trai nhạc sĩ Anh Bằng: "Ba là người đáng kính, đáng yêu nhất đời của chúng con"

Trần An Thanh – con trai nhạc sĩ Anh Bằng thông qua bài viết đã cho quý độc giả thấy một khía cạnh khác của ông, một người cha mẫu mực, đáng kính, hết lòng vì vợ con.

Diệu Nguyễn
08:00 08/08/2024 Diệu Nguyễn
Âm nhạc
Amnhac.net

Trong bài viết này, tôi không tán tụng hoặc ca ngợi cá nhân ba tôi – Nhạc sĩ Anh Bằng về 60 năm đóng góp cho nền âm nhạc Việt Nam từ khi còn trong nước cho đến khi ra nước ngoài. Tôi chỉ đơn thuần viết về ông như một người cha đáng kính với những kỷ niệm về ông và nếp sống gương mẫu.

Ba tôi trông còn trẻ lắm, vì ở tuổi 80 mà ông vẫn giữ được dáng dấp của người độ khoảng 70 tuổi. Trước năm 1975 ở Việt Nam, có những lần ba tôi và tôi đi chung với nhau ngoài đường, gặp người quen, họ thường chào hỏi đùa rằng: “Hai anh em ông Bằng đi đâu đấy?”.

Thời gian đầu qua Mỹ định cư, cũng có chuyện tương tự xảy ra. Tôi có một người bạn làm chung ở phòng điều hành Camp Pendleton. Một hôm, anh đến thăm nhà tôi, sau khi bắt tay với ba tôi, anh vui vẻ hỏi: “Anh cũng ở đây với Thanh à?”. Tôi thấy vậy thì giật mình, vội vàng giới thiệu: “Đây là ba tôi”. Anh bạn sửng sốt nhìn tôi, rồi lại nhìn ba tôi, một lát sau anh lắc đầu nói: “I don’t think so”. Từ ấy ba con tôi mỗi khi nghĩ đến câu nói của anh bạn là lại nhìn nhau cười rũ.

Ba tôi là người có tài kể chuyện. Những chuyện ông kể không bao giờ được tính toán hay sắp xếp trước. Nhưng ông kể rất lưu loát, như người ta đọc từ sách ra vậy, không vấp váp hay ngập ngừng gì. Ông nói như thể thuộc lòng câu chuyện ấy từ bao giờ, rất hay và hấp dẫn. Bây giờ tôi nghe băng cassette đọc truyện, nếu có hay thì cũng không hơn nhiều so với lời kể chuyện “ứng khẩu” của ba tôi. Kỷ niệm ngồi nghe ba kể chuyện chắc chắn anh em chúng tôi sẽ không bao giờ quên được.

nhung-mau-chuyen-ve-cuoc-doi-nhac-si-anh-bang-qua-loi-ke-cua-con-trai
Chân dung nhạc sĩ Anh Bằng tuổi xế chiều

Nhiều người nói ba tôi có số đào hoa. Phận làm con nên tôi không biết mình có được phép bày tỏ như vậy hay không, nhưng tôi thấy ba tôi đi đâu cũng nhận được tình cảm của mọi người, nhất là nữ giới. Có lẽ vì tính của ông dễ thương, dễ mến, lúc nào cũng nở nụ cười hiền trên gương mặt phúc hậu. Ông ăn nói nhỏ nhẹ, ôn tồn nhưng cũng dí dỏm, vui tươi, đủ để tạo nên không khí thoải mái, gần gũi với mọi người.

Ngày trước, ở khu phố gần nhà tôi có một cô gái khá xinh tên là Tiên. Cô Tiên thường lui tới nhà tôi và coi mẹ tôi như chị ruột. Tính cô ấy rất vui vẻ, ăn nói cũng rất bạo dạn. Một buổi sáng nọ, ba tôi sửa soạn ra xe để chuẩn bị đi làm thì đúng lúc cô Tiên từ ngoài bước vào. Sau khi chào hỏi mẹ tôi: “Thưa chị ạ!”, cô liền nắm chặt lấy tay ba tôi, hỏi với dáng điệu nũng nịu: “Anh Bằng nay đi đâu sao không cho em theo với?”. Nói xong cô quay qua phía mẹ tôi, nói: “Chị ơi, cho em đi với anh Bằng hôm nay nhé!”. Mẹ tôi cũng cười vui trả lời: “Thì cô đi với anh có sao đâu, nhưng lúc về nhớ phải có quà bánh đấy nhé!”. Tôi biết khi ấy mẹ tôi coi cô Tiên như người trong nhà nên câu nói ấy chỉ giỡn chơi thôi, nào ngờ cô Tiên bước lại gần ba tôi, tỉnh bơ cầm lấy tay ông cùng đi ra phía nhà xe như một đôi tình nhân chính hiệu. Tôi vẫn len lén nhìn theo để dõi xem sự tình diễn ra như thế nào. Khi đến nhà xe, tôi thấy ba nói gì đó với cô Tiên, rồi cô dần dần xịu mặt xuống và có vẻ như đang mếu máo. Ba tôi bước vào xe giơ tay vẫy vẫy mấy cái rồi lái xe lướt qua gương mặt đang phụng phịu, hờn dỗi của cô Tiên.

Những chuyện lãng mạn đáng yêu thoáng qua như thế tôi nghĩ không thiếu trong cuộc đời của ba tôi. Nó chỉ là niềm vui tạo hứng khởi cho người nghệ sĩ sáng tác. Nếu đó được gọi là chuyện “bay bướm” thì ba tôi quả là con bướm bay hoài trên những bông hoa xinh đẹp. Nhưng ông chỉ đậu xuống một bông hoa duy nhất đó là gia đình. Nơi ông không bao giờ thiếu trách nhiệm hay bỏ bê. Cha mẹ tôi sống hạnh phúc bên nhau hơn 60 năm qua là một bằng chứng hiển nhiên nói lên tấm lòng thủy chung, tôn trọng đạo nghĩa, đức hạnh con người của ba tôi.

Ngoài tình thương dành cho gia đình thì ba tôi – nhạc sĩ Anh Bằng cũng có một tình thương rất lớn đối với con cháu, họ hàng. Từ khi ông bà nội mất, ba tôi kính trọng mấy người anh ruột như cha mẹ vậy. Vì sự tôn kính dành cho anh ruột nên ông cũng kính mến các chị dâu, thương yêu các cháu rất nhiều.

Kính thưa ba, con viết những lời này là để vinh danh ba, để tạ ơn ba đã cho chúng con được làm con yêu quý của ba, một người cha gương mẫu đáng kính, đáng yêu nhất đời của chúng con. Nguyện xin ơn Trên đặc biệt ban cho ba một sức khỏe dồi dào, một tinh thần khỏe mạnh minh mẫn để sống và yêu thương chúng con mãi mãi, đồng thời để ba – nhạc sĩ Anh Bằng có thể dùng khoảng thời gian còn lại đó vun trồng thêm nhiều bông hoa tươi thắm khác cho vườn hoa Văn nghệ Việt Nam mỗi ngày mỗi thêm hương sắc.

Thay mặt các em con,

Con của ba – Trần An Thanh

Xem thêm: Cùng nhà thơ Du Tử Lê bước vào khu rừng tình khúc của nhạc sĩ Anh Bằng

amnhac.net

5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần

Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!

Bài Mới

Bình luận