Giai thoại về "mối tình nghệ sĩ" Đoàn Chuẩn - Mộc Lan [P2]: Tình viễn phương bay theo mây gió!
Cứ ngỡ mối tình giữa “ông hoàng nhạc tình” Đoàn Chuẩn và nữ danh ca Mộc Lan sẽ rực rỡ, đẹp đẽ như cách nó bắt đầu, nhưng không… tất cả chỉ là gió thoảng mây bay.
Ở miền Nam, M.L. nhận được thư của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn, cứ ngỡ anh sẽ viết dài lắm như vội vã bóc ra cô chỉ thấy có một tờ giấy hoa, thơm phức, được chép cẩn trọng một bài nhạc “Gửi gió cho mây ngàn bay” với lời đề tặng M.L. thật thiết tha, trìu mến. Cùng tâm hồn nghệ sĩ, M.L. thừa biết chỉ một bài nhạc với lời ca cô đọng, dù ngắn cũng đã nói quá đủ, hơn cả chục trang thư viết dài dòng. Thậm chí M.L. còn thấy sung sướng, cảm động hơn khi thấy rõ ngày giờ sáng tác, biết hơn ai hết tác giả đã sáng tác được là vì mình và dành riêng cho mình. M.L. đã cảm động vô cùng!
Khi in bài này, tôi thấy Đoàn Chuẩn không ghi tặng M.L., tôi thắc mắc hỏi anh tại sao vậy thì anh cười trả lời ngay: “Mình viết vì một người, cho riêng một người, chỉ cần một người đó biết là quá đủ rồi. Lẽ ra thầm nói để người ấy hiểu, nói ra đã là mất quý đi một phần rồi, nay lại khua chuông gõ mõ để cả nước biết thì mất thiêng đi. Vì nghĩ thế mà mình không đề tặng trên bài in ra”.
Tôi nghe thế vội nói rõ ý mình, tôi nghĩ là nên đề tặng, in hẳn lên bài nhạc mà đã đề là đề rõ tên, không viết tắt. Làm như vậy là thực lòng mình, chẳng có gì phải che giấu cả, người được tặng cũng hãnh diện với bạn bè, có ai chê cười đâu mà ngại.
Nghe xong, Đoàn Chuẩn cười lớn bảo: “Thôi ông ơi, ởi đời chín người mười ý mà! Chúng ta đều có lý cả, thôi thì lòng mình nghĩ sao thì làm như vậy đi, ai cười thì hở 10 cái răng, kẻ nào tức thì tự đi đấm ngực mà chết!”.
Thế là chúng tôi cùng cười thoải mái!
Sau lá thư đầu tiên và bài nhạc nói hết nỗi lòng mà “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, Đoàn Chuẩn và cô ca sĩ hoa khôi thư từ cho nhau liên tục như thoi đưa.
Thế rồi cô lên đường ra Bắc. Nhận được tín báo tin, đúng ngày Đoàn Chuẩn đích thân ra phi trường Gia Lâm để đón người đẹp. Đoàn Chuẩn đưa M.L. về khách sạn lớn nhất Hà Nội, một khách sạn sang trọng, đắt tiền chỉ những người ngoại quốc hoặc những người giàu có, quyền thế ở mà thôi. Đó là Hotel Metropole nằm giữa đại lộ Tràng Tiền, gần nhà hát lớn Hà Nội. Thời ấy tôi được biết riêng tiền hoa tươi thay ngày ba lần cũng đủ để một gia đình lo được ba bữa khá thịnh soạn.
Dịp ra Hà Nội lần này của ca sĩ M.L. lại đúng vào mùa thu, mùa đẹp đẽ nên thơ nhất trong 4 màu. Vào thu là có gió heo may lướt thướt về, có lá vàng lác đác rụng phủ lưa thưa trên các đại lộ, có Hồ Gươm mơ màng, lúc ẩn lúc hiện sau màn sương, trầm buồn với hàng liễu rủ ven hồ. Cảnh vật, không khí dưới mắt mọi người đã nên thơ đáng yêu, thì dưới ánh nhìn của văn nghệ sĩ lại càng nên thơ hơn nữa, dễ dàng tạo cảm hứng để có được những tác phẩm tuyệt vời.
Nhạc sĩ Đoàn Chuẩn và ca sĩ M.L., một cặp uyên ương nghệ sĩ cứ vậy ngụp lặn trong cuộc tình thật thơ mộng mà chắc chắn rằng dù thời gian không lâu dài năm này sang năm khác, những kỷ niệm của tình nghệ sĩ sẽ mãi không phat nhạt mà còn sống và sáng mãi trong tim đến cuối cuộc đời.
Ngoài mối tình viễn phương tươi đẹp này, nhạc sĩ Đoàn Chuẩn còn tâm sự với tôi nhiều điều thú vị về những tác phẩm của anh anh: Lá thư, Lá đổ muôn chiều, Tà áo xanh, Tình nghệ sĩ,… mỗi bài là một kỷ niệm trong tình trường của tác giả. Tuy nhiên, mối tình Bắc – Nam xa xôi ngàn dặm của anh và M.L. đã là ngọn lửa hồng thiêu cháy trái tim, để anh có được tác phẩm đầu tay “Gửi gió cho mây ngàn bay” rồi từ đó có đà để anh sáng tác thêm nhiều nhạc phẩm hay sau này.
Bây giờ nhạc sĩ Đoàn Chuẩn không còn sống ở Hải Phòng nữa mà về sống tại Hà Nội. Sau ngày 30/04/1975, Đoàn Chuẩn có vào Nam biểu diễn độc tấu hạ uy cầm tại nhà hát thành phố. Tôi rất tiếc là không được gặp anh vì khi hay tin thì anh đã về lại Hà nội.
Chắc chắn có những đêm dài, Đoàn Chuẩn không ngừng hồi tưởng lại thời son trẻ với những mối tình đã đi qua đời nghệ sĩ của mình. Từ ngày đất nước thống nhất, Đoàn Chuẩn và tôi vẫn thường thư từ cho nhau. Thư của chúng tôi vẫn một giọng vui và tếu như thuở nào.
Có một điều mà tôi vừa thắc mắc vừa bái phục là vợ anh Đoàn Chuẩn vừa làm vợ của một nhạc sĩ, vừa là nhà kinh doanh tỷ phú thì không thể nào không biết đến những chuyện vi vút của chồng mà sao chị lại không ghen? Chị là người bặt thiệp, chiều chồng, thương con và rất hiếu khách. Phải chăng Đoàn Chuẩn đã là một Tô Tần, thuyết phục được vợ để thông cảm cho cuộc sống tình cảm của một nghệ sĩ mà thả lỏng với ý nghĩ lá rụng bao giờ cũng về cội, vợ chính, con cột thì có gì phải lo sợ? Ngoài ra, chắc chị cũng phải chấp nhận luật của tạo hóa: Người đàn bà sẽ rất hãnh diện và cũng rất dễ bị đau khổ nếu lấy chồng là chiến sĩ hay nghệ sĩ! Khi đã chấp nhận rồi thì chẳng còn gì phải buồn phiền, phải không chị vợ anh Đoàn Chuẩn?
Tết năm kỷ tỵ, Đoàn Chuẩn có gửi cho tôi một bức hình chụp anh đang nâng ly rượu chúc mừng trong một bàn tiệc và mặt sau viết như sau:
“Long
Tao mời mày chén rượu đầu xuân năm Kỷ tỵ và ngâm:
Em ơi! Lá úa có rơi ngoài môn ngả
Thì chung quy cũng vì đất thân yêu
Anh phong sương, mưa nắng đã hoen chiều
Đời nhạc sĩ có gì vui đâu em hỡi!
Anh ra đi, em cũng đừng chờ đợi
Mai anh về, kia nữa hoặc… chẳng bao giờ".
Dưới thư đề ngày 30/01/1989 và ký tên Đoàn Chuẩn.
Đọc xong những vần thơ trữ tình của anh, tôi cười và rất hài lòng khi thấy nhạc sĩ Đoàn Chuẩn dù bước vào ngưỡng cửa thất thập cổ lai hy nhưng tim anh vẫn còn rung động, sống và nhìn đời vẫn với cặp mắt yêu đời, yêu người và yêu mình như thời hào hoa son trẻ độ nào. Đúng là với con người nghệ sĩ, không bao giờ tính tuổi, đầu tuy có bạc nhưng lòng vẫn còn xanh lắm.
Tháng 12 năm 1994, tôi nhận được thư anh Đoàn Chuẩn biết anh vừa trải qua đợt bệnh nặng kéo dài cả 8 tháng. Tôi nhìn ra nét chữ anh đã run run nhưng chất hài hước vẫn còn đậm nét lắm. Có một đoạn anh viết rằng: “Còn về tình yêu thì cầm bằng như không biết mà thôi”. Sao này tôi còn được anh Vũ Đức Sao Biển cho coi thư của anh Đoàn Chuẩn viết cho anh ấy, đề ngày 5 tháng giêng năm 1995: “Các nhạc sĩ gặp mình đều phải hát theo yêu cầu của mình là một tình khúc. Nếu không thể, không thèm nghe!”.
Với tôi, tôi vẫn xếp Đoàn Chuẩn là vua slow, Hoàng Trọng là vua tango của làng nhạc Việt.
Tất cả trong âm nhạc của anh đều là tình yêu đắm say và tên tuổi của anh sẽ mãi gắn liền với tình yêu dù đang ở, chuyển bến vì tình nghệ sĩ cho nên “gửi gió cho mây ngàn bay!”.
5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần
Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!
Bình luận